Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

Hãy tự mình quan sát lấy mình Hãy tự mình quan sát lấy mình , đừng lên án, đừng phê bình, đừng bênh vực . Chỉ quan sát những gì đang xảy ra. Tai nghe chiếc xe lửa chạy ngang mà đừng bị bực bội vì nó làm rộn mình , hay vì nó đến không phải lúc ... Chỉ nghe thôi . Hãy quan sát tất cả mọi hành động của mình từ cách ăn nói, nhưng đừng có ý muốn sửa đổi gì cả cách ăn nói của mình . Chỉ nhìn xem một cách khách quan . Và như vậy bạn sẽ trở nên một người rất nhạy cảm . Do sự quan sát tỉ mỉ ấy, quan sát mà không thiên vị lựa chọn, không đánh giá, không biện minh, không so sánh, không lên án, bạn sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm và hoạt bát phi thường . Tất cả những gì chứa trong tâm trí bạn đều đã tẩy sạch và đã trở thành hư vô . Krishnamurti

Không ai cho phép bất kì ai được là chính mình. Và bạn đã học tất cả những ý tưởng đó sâu sắc tới mức dường như bạn là các ý tưởng của mình. Thảnh thơi đi. Quên tất cả những ước định đó đi, vứt chúng như lá khô rụng khỏi cây. Tốt hơn cả cứ là cây trụi thùi lụi không lá nào còn hơn có lá nhựa và tán lá nhựa và hoa nhựa; điều đó là xấu. Khuôn mặt nguyên thuỷ đơn giản ngụ ý rằng bạn không bị chi phối bởi bất kì loại đạo đức, tôn giáo, xã hội, cha mẹ, thầy giáo, tu sĩ nào, không bị chi phối bởi bất kì ai. Sống cuộc sống của bạn tương ứng theo cảm nhận bên trong riêng của bạn - bạn có nhạy cảm - và bạn sẽ có khuôn mặt nguyên thuỷ.

Là cái bạn đang là và đừng chú ý chút nào tới thế giới. Thế thì bạn sẽ cảm thấy cực kì thảnh thơi và an bình sâu sắc trong lòng mình. Đây là điều Thiền nhân gọi là "khuôn mặt nguyên thuỷ" - thảnh thơi, không căng thẳng, không khoe khoang, không đạo đức giả, không có cái gọi là kỉ luật về cách bạn phải cư xử.

NỖI SỢ LỚN NHẤT TRÊN THẾ GIỚI LÀ SỢ Ý KIẾN CỦA NGƯỜI KHÁC. Và khoảnh khắc bạn không sợ đám đông, bạn không còn là cừu nữa, bạn trở thành sư tử. Tiếng gầm lớn phát sinh từ tim bạn, tiếng gầm của tự do.

Thiền không là gì ngoài việc khám phá ra giác quan bên trong.

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Tâm trí của bạn như một dòng sông, có thể trôi về hai phía, ra ngoài hay vào trong; chỉ có hai phía định hướng cho một dòng sông tâm trí. Nếu tâm trí bạn quay ra ngoài thì nó sẽ trôi qua nhiều đời, nhiều kiếp, và sẽ không bao giờ đạt tới mục đích; bởi vì mục đích chính là Cội Nguồn mà bạn đã quay đi, bỏ lại sau lưng. Cội Nguồn đó không phải trước mặt, không phải là nơi mà bạn sẽ hướng tìm tới. Cội Nguồn chính là nơi mà bạn đã quay lưng. Nếu bạn có thể quay ngược về điểm đầu tiên mà bạn đã xuất phát, bạn đã tìm thấy Cội Nguồn Tâm Linh rồi vậy!

Sống trên đời này đừng quan tâm đến người khác nói sấu gì về chính mình, bởi gì chỉ có bạn mới biết mình là ai.

VOOOOOOTRUUUU○●□>><<...Cái không luôn như đồng cái có́ Cái có chẳng có khác cái không Không không có có vì không có Có có không không bởi không không...!!!

Cái không luôn... thông cái có...
Cái có luôn ngỏ ý... cái không
Cái không luôn luôn có đó
cái có luôn dòm ngó với cái không

Con người được sinh ra như một hạt giống, có thể nở thành hoa hay là không. Tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào bạn, vào những việc bạn làm với bản thân mình; tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào việc bạn có trưởng thành hay không. Đó là sự lựa chọn của bạn - và mỗi khoảnh khắc bạn đều đối mặt với sự lựa chọn này; mỗi khoảnh khắc bạn đều đang đứng ở giao lộ để quyết định.

Khi một người đang bơi, người đó sẽ trên bề mặt nước. Bơi là nỗ lực, việc làm. Nhưng người khác, người đã để bản thân mình mất đi và thảnh thơi, người không bơi mà chỉ nổi vô nỗ lực, cuốn đi theo dòng sông đến bất kì đâu nó đưa tới - đối với người đó sông đưa người đó đến đâu cũng tốt, và nếu sông không đưa người đó đến đâu cả thì thế nữa cũng tốt -người như thế đã đạt tới thảnh thơi. Người như thế, người nằm vô nỗ lực ở đó sẽ dần dần, dần dần chìm vào trong sông; người đó sẽ tiếp tục chìm cho tới khi tới độ sâu tối thượng, cho tới khi người đó chạm vào đá dưới đáy sông - hòn đá đáy sông mang tên an bình.

VÔ TRỤ●○~\|>|\||.Nếu bạn đi tới thầy, thầy dạy bạn chỉ một điều thôi - đó là: cách trở nên nhận biết, cách khoan một lỗ vào trong bản thể bạn để cho ánh sáng có thể đi vào trong tù đày của bạn. Và trong ánh sáng đó, mọi thứ bắt đầu xảy ra theo cách riêng của nó. Người biết không bao giờ nói rằng mình biết. Người nói mình biết chính là không biết. Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn là người bạo dạn và bạn sẽ vẫn còn bạo dạn. Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn đẹp và bạn sẽ vẫn còn đẹp. Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn trí huệ và bạn sẽ vẫn còn trí huệ. Khoảnh khắc bạn tuyên bố, bạn đã sa vào bẫy lần nữa.

VÔ TRỤ●○~\|>|\||.Nếu bạn  đi tới thầy, thầy dạy bạn chỉ một  điều  thôi - đó là: cách trở nên nhận biết, cách khoan một lỗ vào trong bản thể bạn để cho ánh sáng có thể đi vào trong tù đày của bạn. Và trong ánh sáng đó, mọi thứ bắt đầu xảy ra theo cách riêng của nó.    Người biết không bao giờ nói rằng mình biết. Người nói mình biết chính là không biết.  Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn là người bạo dạn và bạn sẽ vẫn còn bạo dạn. Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn đẹp và bạn sẽ vẫn còn đẹp. Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn trí huệ và bạn sẽ vẫn còn trí huệ. Khoảnh khắc bạn tuyên bố, bạn đã sa vào bẫy lần nữa.

VÔ TRỤ~<><bất nhị trong Phật giáo có hai ý nghĩa cơ bản : bất nhị không phải là hai, cũng không phải là một, mà là không có số lượng. Bất nhị cũng có nghĩa là tuyệt đối, tức không có sự đối đãi giữa chủ thể và đối tượng. Thiền sư kiến tánh, ngộ đạo là cách nói của thế gian. Thật ra không có thiền sư cầu đạo, cũng không có cái tánh hay cái đạo để thấy, để ngộ. Mà chỉ có trở về với Tâm bất nhị vô thuỷ vô chung, không còn thấy có mình hay có tâm gì nữa cả.

NGƯỜI ĐẸP.
Người đẹp ơi có thấy ta không.
Trời tháng ba sao nhìn em xinh quá
Đôi mắt xanh ửng hồng bầu má.
Môi em thơm như hoa gạo đầu mùa.
Người đẹp ơi xoan tím đã nở chưa.
Mà hoàng hôn sao bồn chồn đến lạ.
Tiếng con ve râm ran gọi hạ.
Tà áo bay mát cả lối ta về.
Người đẹp ơi em ở phố hay quê.
Mà da trắng bồng bềnh như dải lụa.
Nửa ngọt ngào nét đoan trang thành phố
Nửa mặn mà chân chất cái nhà quê.
Người đẹp ơi sao yêu lọn tóc thề.
Cứ đê mê vương giọt chiều lơi lả.
Ta uống em như mưa trên phiến lá.
Lá vô tình lá càng nõn là xanh..

LHH//^Krishnamurti và PHẬT chỉ cho chúng ta thấy. Cái thế giới do chúng ta tạo ra đang đi trong SAI LẦM. Như chính BẢN THÂN con người của chúng ta đã tạo ra cái thế giới này... Các NGÀI KHÔNG THÊM BỚT gì trong đó. Krishnamurti nói chuyện trong suốt 60 năm. Phật nói 49 năm Cả 2 nói trong "IM LẶNG".

LHH//^Chú tâm là xem xét, quan sát một cách tự nhiên, khách quan. Quan sát trong TỰ DO. Lê Hiến: THIỀN ĐỊNH là TRẬT TỰ. Khi cái TRÍ thấy toàn bộ cấu trúc của cái “VÔ TRẬT TỰ” tại bản thân mình. Tâm trí tức thời im lặng…Mọi nhiễu loạn-ổn ào-náo nhiệt kết thúc, tư tưởng không vận hành…Bản thân TỰ DO thoát khỏi nền QUÁ KHỨ

Lê Hiến:  thời gian không vận hành. Cái TÔI là ẢO TƯỞNG không hoạt động….TÂM KHÔNG RỖNG LẶNG.


ÁNH SÁNG CHO CHÍNH MÌNH


THỨ BẢY, NGÀY 18 THÁNG 4 NĂM 2015
CUỘC TRÒ CHUYỆN 17-04-2015 về THIỀN và THAM ÁI


                                                                               CUỘC TRÒ CHUYỆN 17-04-2015 về THIỀN và THAM ÁI

Khánh Vân:  Khi quan sát chính mình có những khi mọi sự thật sáng tỏ, có thể chỉ trong khoảnh khắc nhưng cũng có khi vài chục phút. Tâm trí thật tĩnh lặng an bình. Nhưng cái khó nhất em thấy đó là khó dứt bỏ tham ái mặc dù biết nó là đầu mối của khổ đau. Giống như biết thức ăn có độc nhưng vẫn ko thể từ chối.

Lê Hiến:  Chào Khánh Vân

Lê Hiến:  Vâng, đó là cái khó khăn mà mọi người thường gặp phải…
Theo em Tham ÁI là gì? đây là danh từ nhà phật, mà em thường dùng

Khánh Vân:  Khi anh hỏi em như vậy em thấy mình phải vận dụng một số kiến thức đã biết để trả lời. Mặc dù câu hỏi ko hề khó. Như vậy liệu có xa rời thiền ko?

Lê Hiến:  Đây là về từ ngữ và ý nghĩa của nó. Em cứ nói...Kg có vấn đề.

Khánh Vân:  Đó là 1 từ Hán Việt. Tham là ham muốn, ái là yêu những gì mình ưa thích.

Lê Hiến:  Đúng là thế.

Khánh Vân:  Theo a Thiền là gi?

Lê Hiến:  Bây giờ, chúng ta sẽ "THAM THIỀN" tìm hiểu và khám phá những gì được gọi là tham ái. Xem đích thực nó là gì...

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Thiền là cáchh trục tiếp đi thẳng vào vấn đề. Ta muốn tiếp cận, để tìm hiểu không bắt buộc là kiến thức hay kinh nghiệm đã có trước. Mà là TỰ BIẾT CHÍNH MÌNH và XEM BẢN THÂN THẬT SỰ đang là những gì...Một cách trực tiếp-khách quan

Khánh Vân:  Muốn biết, xem bản thân mình có phải là tham ái?

Lê Hiến:  Muốn biết bản chất thực sự của tham ái tại BẢN THÂN
YÊU THÍCH và HAM MUỐN được hình thành như thế nào?
Chúng hoạt động ra sao?

Khánh Vân:  Con đườg em và anh đi có vẻ hơi khác nhau. Ở anh là luôn đặt ra những câu hỏi để trả lời để “TỰ HIỂU chính MÌNH”. Còn em thì chỉ quan sát, không bình luận, phê phán, thắc mắc, điều tra. Cái thấy đến rất tự nhiên và mình tự hiểu chính mình. Không có dòng tư tưởng xen vào khi quan sát

Lê Hiến:  Khi chúng ta muốn HỌC một điều gì. Ta phải làm sao đây...Nếu không đặt câu hỏi...? Khi chúng ta muốn tiếp cân tâm trí-óc não hoạt động như thế nào?
Nếu không có dòng tư tưởng xen vào ở tâm trí... Sao được gọi là "tham ái" ?

Khánh Vân:  Khi bạn nắm được nguyên lí của thiền bạn cứ thế mà hành. Sự thật sẽ phơi bày rất rõ

Lê Hiến:  Và tham ái đó , ở đâu mà có?
Nếu thiền có nguyên lý.. thì đâu gọi là Thiền...Mà là “tiền ý thức thiền”. Tâm trí dựng lên Ý THỨC THIỀN. Sau đó tâm trí chơi với “MÓN ĐỒ CHƠI”, mà do tâm trí tạo ra.

Khánh Vân:  Đấy là những lúc ta chú tâm vào hiện tại thì tư tưởng hoàn toàn ngưng bặt. Nhưng cái khó là ko phải lúc nào ta cũng chú tâm đc vào hiện tại, cái bây giờ…

Lê Hiến:  Vậy là Thiền biến mất. Khi Bạn biết nguyên lý THIỀN... Vì sao Bạn không CHÚ TÂM?

Khánh Vân:  Nó ko phải là con đường mòn để ai đó đi vì cái “BÂY GIỜ” đang là luôn mới mẻ. Nhưng nguyên lí là sự “TẬP TRUNG” vào ngay giây phút này

Lê Hiến:  Bạn nói đó là nguyên lý...Là có công thức-nguyên lý. Bạn làm theo điều đó

Khánh Vân:  Không, công thức là rập khuôn, máy móc

Lê Hiến:  Công thức là máy móc, là lối mòn, lặp lại….

Khánh Vân:  Là chăm chăm-tập trung vào hiện tại. Cái mà trong quan sát đang nghĩ tới

Khánh Vân:  Cái đó ko phải là thiền

Lê Hiến:  Đó là thế giới hiện thực, bởi tâm trí-óc não tạo nên. Vô thức đang hoạt động

Khánh Vân:  Cái đó là cái tôi thiền. Bản ngã đang tưởng ra cách để “THĂNG HOA”.

Lê Hiến:  Nhưng tâm trí vẫn là nguyên lý đã bị quy định, nên nguyên lý đang vận hành, một cách “VÔ THỨC”. Đó không là Thiền. Tâm trí như là cỗ máy đang hoạt động môt cách VÔ THỨC.

Khánh Vân:  Không

Lê Hiến:  Không là cỗ máy. Vậy “NÓ” là gì? Khi tâm trí đi vào công thức hay nguyên lý..v.v.

Khánh Vân:  Khi bạn chỉ chú tâm vào giây phút này chỉ còn là cái biết trong tâm. Chẳng có ai chú tâm để trở thành cỗ máy

Lê Hiến:  vì bạn biết mình đang làm gì… Với nguyên lý hay công thức nào đó.

Khánh Vân:  Vâng chỉ biết thôi

Lê Hiến:  Chúng ta phát hiện ra trò chơi của tâm trí-óc não lấy "Ý NGHĨ" đè lên "Ý NGHĨ". Lấy con “SÓNG” trước hy vọng đè lên con “SÓNG” sau…Để BIỂN LẶNG YÊN. Cho “TÂM TĨNH LẶNG”. Tức thời sinh trận chiến. Đó là xung đột. Hao tán năng lượng

Khánh Vân:  Ý thức nếu do cái biết của tâm thì ko có gì đè nén cả

Lê Hiến:  khi bạn dùng nguyên lý là có ý thức

Khánh Vân:  Và nhờ có ý thức mới giúp ta ko hành động sai trái

Lê Hiến:  Bạn đang cột chặt vào nguyên lý rồi

Khánh Vân:  Không

Lê Hiến:  chính nguyên lý đó dẫn bạn đi…

Khánh Vân:  Tâm cột vào điều gì thì đã rời xa thiền rồi.

Lê Hiến:  Đúng vậy

Khánh Vân:  Kể cả sự chú tâm cũng không cột nó.

Lê Hiến:  Không phải thế

Khánh Vân:  E ko ép mình phải chú tâm

Lê Hiến:  Chú tâm hoàn toàn khác với tập trung

Khánh Vân:  Vì như vậy rất căng thẳng

Lê Hiến:  đúng thế

Khánh Vân:  Tâm trí của chúng tại sao chưa thể chú tâm hoàn toàn

Lê Hiến:  vâng

Khánh Vân:  Thì cứ để tự nhiên vậy

Khánh Vân:  Có quên cũng chẳng sao

Lê Hiến:  đó là điều chúng ta cần tìm hiểu

Khánh Vân:  Khi đã quen rồi

Lê Hiến:  THIỀN KHÔNG PHẢI là sự LẶP LẠI. KHÔNG là LỐI MÒN hay THOÁI QUEN

Khánh Vân: Vậy,  Sự chú tâm rất tự nhiên, mà không cần có một sự cố gắng-nỗ lực nào. Không “Ý CHÍ”.

Lê Hiến:  Chú tâm là xem xét, quan sát một cách tự nhiên, khách quan. Quan sát trong TỰ DO.

Khánh Vân:  Chính xác

Lê Hiến:  Không phải tập trung hướng về một phía, môt hướng đã định trước hay nhìn vào phần nào... Khi đó tâm trí trong “Ý THỨC TỪNG PHẦN”. Liền có phân mảnh, sự tách rời, phân hai... đối nghịch là không tránh khỏi. Hao tán năng lượng

Khánh Vân:  Ko hỏi tại sao vì những câu hỏi như vậy nếu ta chưa đủ trình độ để thấy bắt buộc phải dùng suy nghĩ để trả lời, khác hoàn toàn với cái thấy tự nhiên khi tâm bạn đã khai mở ở mức độ nào đó

Lê Hiến:  Đúng thế. Vì tâm trí là sản phẩm của thời gian…Chúng hoạt động từng phần trong phản ứng

Khánh Vân:  Vâng đúng vậy

Lê Hiến:  Riêng, cô lập, tự tách biệt. Nên xung đột là chuyện không tránh khỏi trong "SỐNG" xảy ra thường xuyên ở bên trong bản thân và cả thế giới bên ngoài

Khánh Vân:  Tâm trí hoạt động khi các giác quan tiếp xúc với thế giới bên ngoài

Lê Hiến:  Đúng, nhưng từng phần, mảnh vụn, luôn có mâu thuẫn dẫn đến xung đột.

Khánh Vân:  Cộng với những kiến thức đã biết

Lê Hiến:  tùy theo giác quan nào chiếm ưu thế lớn hơn, tâm trí-óc não-thần kinh-tình cảm phản ứng theo hướng đó…

Khánh Vân:  Để bồi đắp cho cái tôi mà nó đc quy định bởi chính “NÓ” và xã hội đặt ra

Lê Hiến:  Làm cho con người mất thăng bằng

Khánh Vân:  Vâng, không phải giác quan chiểm ưu thế mà cái mà cái tôi cho là quan trọng với nó và nó dính chặt vào đó. Khi tỉnh thức ta thấy “SỐNG” là một dòng chảy bất tận

Lê Hiến:  Cái tôi là một hình thức ảo tưởng. Giác quan mất cân bằng. Khi có cái giác quan nào đó cảm thụ vượt trội, quá mạnh để hành động…”TÂM MẤT QUÂN BÌNH”… Con người bị thoái hóa bởi giác quan nào đó cảm thụ và hoạt động vượt trội hơn các giác quan còn lại.

Khánh Vân:  Đúng ạ

Khánh Vân:  Ko phải mất cân bằng, Không phải vô trật tự
Lê Hiến:  TÂM TRÍ được TỰ DO

Khánh Vân:  Thì tĩnh lặng tự đến

Lê Hiến:  THIỀN ĐỊNH là TRẬT TỰ. Khi cái TRÍ thấy toàn bộ cấu trúc của cái “VÔ TRẬT TỰ” tại bản thân mình. Tâm trí tức thời im lặng…Mọi nhiễu loạn-ổn ào-náo nhiệt kết thúc, tư tưởng không vận hành…Bản thân TỰ DO thoát khỏi nền QUÁ KHỨ

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  thời gian không vận hành. Cái TÔI là ẢO TƯỞNG không hoạt động….TÂM KHÔNG RỖNG LẶNG. Không có nhãn hiệu

Khánh Vân:  Thời gian niên đại tồn tại vẫn trôi nhưng BẢN THÂN MÌNH ko dính mắc vào thời gian tâm lí…

Lê Hiến:  Đúng thế.chỉ đơn thuần thời gian vật lý đang chuyển động. Cái khác là “CHUYỂN ĐỘNG TÂM LÝ” thì không...

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Cái TÔI. Bây giờ “KHÔNG” vị trí. Cái tôi không còn đất để “CANH TÁC”.

Khánh Vân:  Ko có cái tôi để trở thành

Lê Hiến:  Chính xác. Vì trở nên hay trở thành có Ý NGHĨA là THỜI GIAN TÂM LÝ tồn tại tiếp tục hoạt động ở TƯƠNG LAI
                                                                                           
Khánh Vân:  Mà nó hoàn toàn biến mất.

Lê Hiến:  theo cách của nó. Khi “THỜI GIAN TÂM LÝ” không TỒN TẠI. Cái TÔI không hiện hữu.

Khánh Vân:  Thì ko có tư tưởng-kiến thức-kinh nghiệm thuộc về cái “TÔI” gây “ẢO TƯỞNG” hay “ẢO GIÁC”. Kết thúc mọi mâu thuẫn-xung đột ở “BẢN THÂN MÌNH”.

Lê Hiến:  Thiền là khám phá ra những gì là “SỰ THẬT ở BẢN THÂN MÌNH” mà trước đó ta chưa tùng phát hiện

Khánh Vân:  Vâng, và thật thú vị khi thấy vòng luẩn quẩn của nó. Cái này là nguyên nhân của cái kia… Cứ thế mà tiếp diễn

Lê Hiến:  Thiền mang lạ cái tâm tươi mới. Con người được đổi thay thành con người mới thoát khỏi gánh nặng tâm lý trong quá khứ-hiện tai-tương lai.

Khánh Vân:  Vâng, đúng vậy, và tự nhiên rất tự nhiên BẢN THÂN BẠN luôn thiền mà không có “NGƯỜI THIỀN” cần cố gắng…

Lê Hiến:  Kết thúc.. là…Khỏi đầu

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Thiền là chết. Thiền là sáng tạo

Khánh Vân:  Sáng tạo gì ạ? Cái này em chưa thấy

Lê Hiến:  Một trât tự không phải từ QUÁ KHỨ. Quá khứ không là SÁNG TẠO...

Khánh Vân:  Vậy ko gọi là sáng tạo

Lê Hiến:  Anh dùng từ sáng tạo không như những gì mà em đang nghĩ bởi sự quy định ở ký ức của em

Khánh Vân:  Chỉ có tám trí mới mẻ. Không dính mắc

Lê Hiến:   Không suy nghĩ theo lối cũ

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Thay đổi mang lại tâm trí mới

Khánh Vân:  Khi hiểu ra cuộc sống là 1 dòng chảy bất tận càng thấy sự ngớ ngẩn khi dính mắc vào mọi sự ở đời

Lê Hiến:  Thiền là đánh thức. Khơi dòng chảy tâm thức không còn bị ùn tắc. Tâm trí không là ngục tù, ao tù đọng lại từ nền QUÁ KHỨ,

Khánh Vân:  Vâng, muộn rồi em đi ngủ đây. Em chào anh nhé. Chúc anh luôn vui vẻ và luôn TỰ BIẾT CHÍNH MÌNH ạ.

Lê Hiến:  Chúc bạn ngủ ngon.

















Hiến Lê vào lúc Thứ Bảy, tháng 4 18, 2015
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
GIỚI THIỆU BẢN THÂN
Ảnh của Tôi
Hiến Lê 

Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Cung cấp bởi Blogger.

Thấy được chính mình...như những gì đang là... ÁNH SÁNG CHO CHÍNH MÌNH ▼ ▼ THỨ TƯ, NGÀY 22 THÁNG 4 NĂM 2015 CUỘC TRÒ CHUYỆN 21-04-2015 "SỰ PHÂN HÓA TRONG TÂM TRÍ NHÂN LOẠI" CUỘC TRÒ CHUYỆN 21-04-2015 SỰ PHÂN HÓA TRONG TÂM TRÍ NHÂN LOẠI Lê Hiến: Khánh Vân thân mến... Khánh Vân đã có những bước phát triển về THIỀN. Anh hy vọng, Em có cuộc sống với chất lượng tốt hơn... Khánh Vân: Cảm ơn anh đã nghĩ đến những điều tốt đẹp cho em. Lê Hiến: Thực đấy... Khánh Vân: Thực ra tiến bộ hay không thì mỗi người đều tự biết rõ nhất Lê Hiến: Chính xác...THIỀN là cách hội nhập trực tiếp vào sống mà không gây ra mâu thuẫn-xung Đột Khánh Vân: Giáp mặt với cuộc sống để thấy rõ cảm xúc của mình trong đó. Đừng mong ko có xung đột, mâu thuẫn. Chỉ thấy và biết thế thôi ạ Lê Hiến: Bản chất của Tâm trí là những gì...? Khánh Vân: Vẽ vời Lê Hiến: Mâu thuẫn từ đâu mà có...? Khánh Vân: Là đối kháng với thực tại không như mong muốn. Thực ra thiền đơn giản Lê Hiến: Vậy, giáp mặc với cuộc đời mang đến Ý NGHĨA gì chăng? Khánh Vân: Thấy ra mình Lê Hiến: Vâng, Thấy được chính mình...Như những gì chúng đang là... Khánh Vân: Vâng, đúng vậy. Đừng thêm bớt gì hết Lê Hiến: Đúng. Em nghĩ gì với THIỀN là đơn giản? Khánh Vân: Vâng Lê Hiến: Hay "NÓ" là phức tạp? Khánh Vân: Đơn giản khi mình hiểu cái tinh tế của nó. Lê Hiến: TỰ BIẾT chính MÌNH trong cuộc sống đơn giản hay phức tạp này. Khánh Vân: Thiền sao cho đừng có Ta thiền là được. Nếu bạn tập trung vào hiện tại là cái ta thiền rồi. Trí năng đang thực hiện Lê Hiến: Có TA THIỀN là có Ý NGHĨA về những cách thức hay phương pháp mà TA CHỦ ĐỘNG TIẾN HÀNH. Tâm trí đi vào thời gian... Khánh Vân: Khi anh thiền với cái ta và khi ko có mặt cái ta, anh sẽ tự thấy. Ngôn ngữ thật khó diễn đạt. Một đằng thật thảnh thơi, còn ngược lại gây căng thẳng Lê Hiến: Bởi cái "TÔI" cố gắng, nỗ lực trong mục đich Khánh Vân: Thật thảnh thơi mà hoàn toàn tỉnh táo với hiện tại. Vâng. Thiền hoàn toàn không có mục đích đặt trước Lê Hiến: Khi không có quá khứ tham gia “quấy nhiễu” Hay phóng tới tương lai...Vậy, trong khi THIỀN em có dùng cách thức nào không...? Do sách hay Ai đó ... Có từ qúa khứ Khánh Vân: Tất nhiên là không có cách thức nào ạ Lê Hiến: Tốt lắm. Đó là cái Anh muốn nói Khánh Vân: Đọc sách Krishnamurti cũng phải hiểu Krishnamurti muốn nói gì. Lê Hiến: Đúng thế Khánh Vân: Ông ấy và Phật đều nói cùng một chân lí Lê Hiến: Không phải bắt chước làm theo... Theo cách mà mình tưởng-nghĩ khi đọc qua Khánh Vân: Ông ấy không phê phán con đường mà Phật đã đi như nhiều người lầm tưởng Lê Hiến: Thế là dính mắc rồi... Krishnamurti không nói gì đến PHẬT Khánh Vân: Mà chỉ muốn nói, con đường Phật là của riêng Phật ko phải áp dụng cho ai. Lê Hiến: Krishnamurti chỉ vạch cho chúng ta thấy những gì mà thế giới đang là... Như hiện nay Khánh Vân: Kể cả con đường Krishnamurti đi cũng chỉ cho riêng ông ấy Lê Hiến: Không phải là KIỂU MẪU cho ta, vì thế TA bắt chước làm theo kiểu mẫu là mất TỰ DO. Bị DÍNH MẮC cho dù làm theo Krishnamurti hay PHẬT. Khi chúng ta bắt chước làm theo kiểu mẫu. Tâm trí bị “QUY ĐỊNH” dính mắc, ngục rù… Khánh Vân: Ko phải đem ra để áp dụng. Nếu ko tinh sẽ nghĩ rằng K phỉ báng tôn giáo Lê Hiến:....Ko phải đem ra để áp dụng. Nếu ko tinh sẽ nghĩ rằng K phỉ báng tôn giáo... Em nhận xét rất chính xác. TỰ BIẾT MÌNH...TA KHÔNG là TÍN ĐỒ hay MÔN ĐỆ Khánh Vân: Đúng Lê Hiến: TỰ BIẾT MÌNH là TỰ GIẢI PHÓNG BẢN THÂN RỜI KHỞI... "NGHĨ-TƯỞNG" sai lầm đã lâu rồi mà không nhận ra chính mình. Đi trong "LỆCH LẠC" Khánh Vân: Vâng. Lê Hiến: Krishnamurti và PHẬT chỉ cho chúng ta thấy. Cái thế giới do chúng ta tạo ra đang đi trong SAI LẦM. Như chính BẢN THÂN con người của chúng ta đã tạo ra cái thế giới này...Các NGÀI KHÔNG THÊM BỚT gì trong đó. Krishnamurti nói chuyện trong suốt 60 năm. Phật nói 49 năm Cả 2 nói trong "IM LẶNG". Khánh Vân: Vâng Lê Hiến: Thay vì nhìn lại chính mình. Tự tìm hiểu bản thân để “TỰ BIẾT MÍNH” Con người đã không làm điều đó. Tâm Trí con người lại "CHẾ BIẾN" ra mọi thứ. Sau đó ... tiếp tục chơi. Thế giới ngày thêm"HỖN LOẠN" hơn. Khánh Vân: Cuộc sống mỗi người là một dòng chảy khác nhau. Vì vậy đó cũng là lẽ thường thôi ạ Lê Hiến: Dòng chảy thì không khác...Nhưng các "XOÁY NƯỚC". Lại là VẤN ĐỀ của cuôc sống của từng CÁ NHÂN. Khánh Vân: Rất khác chứ ạ. Mỗi khúc đoạn đã khác nhau rồi Lê Hiến: Vì thế DÒNG CHẢY TÂM THỨC là KHÔNG. Chỉ có các "XOÁY NƯỚC"….DÒNG CHẢY không phải là "XOÁY NƯỚC". Em thấy thế nào vào lúc này...? Khánh Vân: Với em cuộc sống của mỗi ngườii là một dòng chảy, có khúc quanh khúc thẳng Lê Hiến: Em hiểu thế nào là dòng chảy tâm thức? Không phải là khái niệm hay lý thuyết ở đây...Mà là có "THỰC" dòng chảy hay không? Do chính mình tự tìm ra, ngay bản thân chính mình. Bây giờ Khánh Vân: Anh nghĩ dòng chảy là cái gì thật bình lặng sao? Lê Hiến: TỔNG THỂ "SỐNG". Không phải những gì có từ quá khứ để NGHĨ ra... dòng chảy hay Tưởng ra... dòng chảy. Đó là cái khó của THIỀN, mà con người số đông chọn cách thức dễ cho chính mình Là làm theo pháp môn hay phương pháp nào đó để TU TẬP…Theo bài bản đã có trước...Lấy đó làm nguyên lý hay công thức. Sau đó bắt chước làm theo. Cho nên hiện nay phong trào dạy "THIỀN hay YOGA" đang nở rộ, các SINH VIÊN đến TẬP LUYỆN nhiều...Theo trào lưu hiện nay Khánh Vân: Không phải ai cũng dạy và học như vậy đâu ạ. Người học phải tự mình thấy ra mới được Lê Hiến: Đây là điểm khác..Anh muốn nói tới Em hãy vào các THIỀN VIỆN". Hoặc "YOGA". Gia nhập chơi thử sẽ biết Khánh Vân: Âu cũng là căn cơ của mỗi người.( như ngôn ngữ Phật nói) Lê Hiến: Chúng ta thích con đường có "BÀI BẢN" trước. Bước kế tiếp...TU TẬP theo BẢN ĐỒ. Tất cà TÔN GIÁO và ĐẠO GIÁO trên thế giới này là thế...Chỉ có cách thức khác nhau…Nhưng phải có bài bản Khánh Vân: Không phải thế đâu ạ Lê Hiến: Đó là điều HỌ đang làm giống nhau Khánh Vân: Chỉ những người tôn thờ tôn giáo của họ mới như vậy. Lê Hiến: Nếu Em thử gia nhập vào PHẬT GIÁO TIỂU THỪA sẽ có bài bản của họ Hay Em thử gia nhập vào Phật Giáo Đại Thừa cũng không khác thế... Khánh Vân: Có những người khoác áo thầy tu nhưng họ không hề ràng buộc bởi tôn giáo nào hết Lê Hiến: Không có điều đó được Khánh Vân: Tất cả hình tướng chỉ là hình tướng. Cốt lõi là ở cái tâm mỗi người như thế nào với cuộc sống đang là của họ thôi. Lê Hiến: Vì bạn gia nhập tôn giáo nào , bạn phải theo lý thuyết của “NÓ” Khánh Vân: Ôi, vậy anh có cái nhìn phiến diện rồi. Lê Hiến: Anh đang quan sát những gì đang là ...trong thế giới này "NÓ" thế nào thì nhìn như thế đó, Không có Ý NGHĨ CÁ NHÂN xen vào…. Khánh Vân: Họ khoác áo thầy tu nhưng họ ko theo tôn giáo nào hết. Tâm họ hoàn toàn ko dính mắc. Nhìn sao được tâm trí con người hả anh. Mỗi người chỉ biết mình rõ nhất Lê Hiến: Nếu, Em nói vậy, Tại sao con người phải Gia nhập vào các tổ chức đó hay Tôn Giáo hoặc Đạo giáo...Vậy, Phật Giáo, Hồi Giáo, Ấn Độ Giáo, TIN LÀNH, THIÊN CHÚA GIÁO, DO THÁI GIÁO...v.v..và nhiều thứ khác đang TỒN TẠI ở thế gian...Hằng ngày chuyện gì đang xảy ra trong hế giới này. Khi chúng ta xem tin thế giới…? Khánh Vân: Là những tín đồ sùng tín ngưỡng của họ đặt ra. Nhưng không phải ai trong hình thức ấy đều dính mắc. Cái chính là ở tâm họ như thế nào thôi. Ta không thể nhìn vào cái bề nổi bên ngoài để đánh giá tất cả những con người trong hình thái hay tổ chức ấy Lê Hiến: Chúng ta tìm xem sự “QUY ĐỊNH” và "DÍNH MẮC" là gì nhé..? Một người làm khoa học suốt cuộc đời theo em họ có thế nói khác với niềm tin khoa học của họ kg? Một người theo bất kỳ TÔN GIÁO hay ĐẠO GIÁO hoặc các TỔ CHỨC khác nhau Họ có thể nghĩ khác với những gì HỌ đã được HỌC kg..? MỘT NGƯỜI ẤN GIÁO CÓ NÓI THEO LÝ THUYẾT PHẬT GIÁO kg..? Khánh Vân: Anh có cái nhìn phân biệt vào hình tướng rồi Lê Hiến: Đang QUAN SÁT MỌI THỨ TẠI THỀ GIAN này đang TỒN TẠI và HIỆN RA TRƯỚC MẮT CHÚNG TA hằng ngày đó. Có gì đâu mà TÂM PHÂN BIỆT hãy QUAN SÁT thử xem có phải NHỮNG GÌ ĐANG LÀ...Xảy ra như thế khắp mọi nơi trong thế giới này…Sự PHÂN HÓA đang hình thành trong mỗi con người của chúng ta. NGƯỜI THEO ĐẠO HỒI... CÓ CÙNG LÝ THUYẾT như THIÊN CHÚA GIÁO kg..? hay người theo ẤN GIÁO có cùng Lý Thuyết Phật Giáo không? Khánh Vân: Em thì khong thấy vậy. Phật, Chúa, Krishnamurti, Osho hay một số thầy đều nói cùng một chân lí dù họ hiện thân dưới các hình tướng khác nhau. Ngôn ngữ, cách diễn đạt tuy có khác nhưng đều nói về một sự thật Lê Hiến: SỰ THẬT đó là PHẬT TỬ nói theo LÝ THUYẾT PHẬT GIÁO còn người THIÊN CHÚA GIÁO NÓI THEO LÝ THUYÊT THIÊN CHÚA GIÁO… Người ĐẠO HỒI hay người ẤN ĐỘ GIÁO nói theo HỌC THUYẾT của HỌ…Thế Giới đang bị PHÂN HÓA, PHÂN MẢNH ngày càng nhiều hơn. Khánh Vân: Không phải vậy đâu ạ. Số đông chứ khong phải là tất cả…Những người đã hiểu SỰ THẬT chỉ nói về một chân lí. Chân lí ko thể có hai được Lê Hiến: Em kêu người PHẬT TỬ sang NHÀ THỜ THIÊN CHÚA GIÁO đọc KINH xem nào..? Chuyện gì sẽ xảy ra...? Khánh Vân: Còn những người nói theo tôn giáo là những người đã dính mắc vào vài tôn giáo của họ rồi. Đâu phải nói sự thật nữa ạ Lê Hiến: Hay NGƯỜI THIÊN CHÚA GIÁO sang CHÙA CHIỀNG đọc kinh... Đó là những gì thực tế đang "PHÂN HÓA" Khánh Vân: Còn những người nói theo tôn giáo là những người đã dính mắc vài tôn giáo của họ rồi. Đâu phải nói sự thật nữa ạ Lê Hiến: "SỰ THẬT" trước mắt là TÂM TRÍ NHÂN LOẠI đang "DINH MẮC" trong PHÂN HÓA. KHÔNG bằng HÌNH THỨC này cũng bằng HÌNH THỨC khác Khánh Vân: Vậy theo anh cái mà Krishnamurti nói có khác Phật nói không? Lê Hiến: Qua QUAN SÁT cho thấy SỰ THẬT là TÂM TRÍ_ÓC NÃO đang bị DÍNH MẮC.. Chỉ có thế thôi Khánh Vân: Vậy theo anh cái mà Krishnamurti nói có khác Phật nói không? Lê Hiến: Krishamurti hoàn toàn khác Khánh Vân: Khác gì ạ Lê Hiến: Phật chủ trương có hệ thống, có bài bản theo sự tiến hóa. Ngày một TỐT ĐẸP hơn… TU TẬP có BÀI BẢN cho đến khi thành PHẬT. Có con đường(bản đố) đi đến PHẬT QUẢ. Khánh Vân: Có lẽ anh chưa tìm hiểu Phật nói gì…Phật khuyên không nên tin những gì Phật nói Lê Hiến: Anh không theo lý thuyết nhà phật. Cũng không là Phật tử Khánh Vân: Đọc Krishnamurti và Phật không khéo hiểu nhầm lời người muốn nói. Vậy nên bao nhiêu kinh điển ra đời… Mà lời Phật đâu cần nhiều như vậy Lê Hiến: Phật giáo đã được hình thành hằng ngàn năm, sách phật giáo như núi Khánh Vân: Đấy là do tưởng nghĩ của tâm trí vẽ ra Lê Hiến: Phân ra không biết bao nhiêu ngàn chi phái khác nhau Khánh Vân: Nên kinh điển nhiều như vậy Lê Hiến: Vậy, những gì là trò chơi của TRÍ NĂNG ? Khánh Vân: Thực ra Krishnamurti và Phật hay ai đã hiểu cái thực đều chỉ ra 1 sự thật thôi. Tôn giáo do con người vẽ vời ra hết. Chân lí chỉ có 1 Lê Hiến: TÂM TRÍ đã tạo ra quá nhiều thứ. Anh không biết CHÂN LÝ là 1 hay 2 hoặc 3.4.5.6.7.8.9...theo SÁCH hoặc AI đó nói. Hãy TỰ KHÁM PHÁ để PHÁT HIỆN SỰ THẬT(chân lý) cho chính BẢN THÂN MÌNH Khánh Vân: Là chỉ ra cái con người dính mắc vào thời gian và không gian tâm lí tạo ra tư tưởng dẫn đến xung đột hay rối loạn Lê Hiến: Đó là điều anh muốn nói tới. Sự "DÍNH MẮC" và “QUY ĐỊNH” của TÂM TRÍ NHÂN LOẠI. Như hiện nay. Đó là điều chúng ta cần phải nhìn ra-thấy được cho chính mình Khánh Vân: Và chỉ có chú tâm vào hiện tại “ở đây và bây giờ” là ko còn tư tưởng xen vào, chấm dứt phiền não khổ đau xung đột hận thù..... Lê Hiến: Chính xác, tức thời... THỰC TẠI đang là...Tâm hoàn toàn rời xa quá khứ hay phóng tưởng đến tương lai Khánh Vân: Và phải nhận ra sự tinh tế trong chú tâm. Nếu ko lại là ta chú tâm(trí năng hoạt động) thì đã rời xa thực tại mất rồi Lê Hiến: Tâm trí chỉ tạo ra thêm sự "PHÂN HÓA" "HỖN LOẠN" và VÔ TRẬT TỰ Khánh Vân: Tất cả Chúa, Phật, Osho, Krishnamurti, hay gì gì… đều nói về 1 sự thật ấy. Vì ngôn ngữ khác nhau nên dễ bị hiểu lầm theo tưởng nghĩ của mỗi người thành ra tông phái Lê Hiến: Hãy để tất cả qua một bên...TA XEM TÂM TRÍ bây giờ 'NÓ" đang vận hành ra sao và dính vào chỗ nào...? Đó là điều cần THẤY cho lúc này..Phải không? Khánh Vân: Vâng. Hôm nay anh em mình trò chuyện đã khá lâu, em đi ngủ đây ạ. Hẹn anh hôm khác nhé. Tạm biệt anh ạ. Lê Hiến: Hãy nhìn lại bản thân. Hãy tự hiểu chính mình… Hãy Tự Biết Mình đang là gì… hay không là gì… Chúc em ngủ ngon Hiến Lê vào lúc Thứ Tư, tháng 4 22, 2015 Chia sẻ Không có nhận xét nào: Đăng nhận xét ‹ › Trang chủ Xem phiên bản web GIỚI THIỆU BẢN THÂN Ảnh của Tôi Hiến Lê Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi Cung cấp bởi Blogger.

Thấy được chính mình...như những gì đang là....

Health coach tran lan huong•○°OSHO VIET NAM FOUND người dịch

SÁCH OSHO VŨ HẠNH■●●•°°°

Tình yêu là may rủi. Yêu là đi vào trong nguy hiểm - bởi vì bạn không thể kiểm soát được nó, nó không an toàn. Nó không ở trong tay bạn. Nó là không thể dự đoán được: nó dẫn tới đâu chẳng ai biết. Liệu nó sẽ dẫn tới bất kì chỗ nào, điều đó nữa cũng chẳng ai hay. Người ta đi vào trong bóng tối hoàn toàn như rễ của cây chỉ mọc trong bóng tối. Nếu rễ cây trở nên sợ bóng tối và không đi vào dưới đất, cây sẽ chết. Chúng phải đi vào trong bóng tối. Chúng phải tìm ra cách của chúng hướng tới các tầng đất sâu nhất nơi chúng có thể tìm ra nguồn nước, chất nuôi dưỡng. Tim là phần tối nhất của con người bạn. Nó giống như đêm tối. Nó chính là bụng mẹ của bạn, nó là đất của bạn. Cho nên mọi người đều sợ đi vào trong bóng tối; họ muốn ở trong ánh sáng. Ít nhất bạn cũng có thể thấy bạn ở đâu và cái gì sẽ xảy ra. Bạn an toàn, an ninh. Khi bạn đi vào trong tình yêu, bạn không thể tính toán các khả năng, bạn không thể tính toán kết quả. Bạn không thể hướng kết quả được. Với tình yêu, tương lai không tồn tại, chỉ hiện tại tồn tại. Bạn có thể ở trong khoảnh khắc này nhưng bạn không thể nghĩ gì về khoảnh khắc tiếp. Không lập kế hoạch nào là có thể trong tình yêu. Osho

Tình yêu tuổi già vĩ đại nhất...."Và nên nhớ: những đứa trẻ không thể yêu nhiều bởi vì tình yêu của chúng là nhu cầu, chúng là bất lực. Tình yêu là sự nuôi dưỡng; chúng cần điều đó, chúng không thể cho. Nhiều nhất thì chúng có thể giả vờ cho. Đối với người trẻ tuổi thì tình yêu là sự thèm khát. Họ trao, nhưng họ trao chỉ để nhận. Trẻ nhỏ không thể trao, chúng chỉ nhận; những người trẻ tuổi trao và nhận. Điều cuối cùng còn lại với người lớn tuổi là: họ có thể trao mà không yêu cầu nhận lại. Đó là đỉnh cao nhất của tình yêu: bạn trao đơn giản vì niềm vui được trao; đó là sự trưởng thành. Bởi thực tế này mà tất cả những xã hội cổ xưa tôn kính người lớn tuổi, bởi vì tình yêu có thể đạt tới đỉnh cao nhất chỉ ở tuổi già." OSHO - ZORBA PHẬT

Thiền là không tập trung. Hàng triệu người, những người trở nên quan tâm tới thiền trên khắp thế giới. Tất cả họ đều sai lầm coi tập trung là thiền. (Osho) __________________ Tập trung có ích lợi của nó, nhưng nó không phải là thiền. Trong công việc khoa học, trong nghiên cứu khoa học, trong phòng thí nghiệm khoa học, bạn cần tập trung. Bạn phải tập trung vào một vấn đề và loại trừ mọi thứ khác - thật nhiều đến mức bạn gần như trở thành không lưu tâm đến thế giới còn lại. Trong việc tập trung có tự tập trung và có những đối tượng được tập trung. Có lưỡng cực. Trong thiền không có ai bên trong và không có gì bên ngoài. Đó không phải là sự tập trung. Không có chia giữa trong và ngoài. Trong liên tục tuôn chảy ra ngoài, ngoài liên tục tuôn chảy vào trong. Sự phân ranh giới, đường biên không còn tồn tại nữa. Trong là ngoài, ngoài là trong, nó là tâm thức không đối ngẫu. Tập trung là tâm thức đối ngẫu: chính vì vậy tập trung tạo ra mệt mỏi; chính vì vậy khi bạn tập trung bạn cảm thấy kiệt sức. Và bạn không thể tập trung trong hai mươi bốn giờ, bạn phải có những nghỉ ngơi. Tập trung không bao giờ có thể là bản chất của bạn. Thiền không làm mệt mỏi, không làm kiệt sức bạn. Thiền có thể trở thành vấn đề hai mươi bốn giờ - ngày này, ngày khác, năm này, năm khác. Nó có thể trở nên vĩnh cửu. Chính nó là thư giãn. Tập trung là hành động, hành động ý chí. Thiền là trạng thái của không ý chí, trạng thái của không hành động. Con người chỉ đơn giản là rơi vào chính bản thể mình; bản thể đó cũng tương tự như bản thể của Toàn bộ. Trong tập trung, tâm trí vận hành không có kết thúc: bạn đang liên tục làm một cái gì đó. Tập trung xuất hiện từ quá khứ. Trong thiền không có kết thúc phía sau nó. Thực tế bạn đang không làm bất kì điều gì, bạn chỉ đơn giản là bạn. Với nó không có quá khứ, nó không bị làm vấy bẩn bởi quá khứ. Với nó không có tương lai, nó là sự tinh khiết của toàn bộ tương lai. Vấn đề duy nhất mà bạn tập trung vào là thế giới của bạn. Đó là lí do tại sao các nhà khoa học trở thành đãng trí. Những người tập trung quá nhiều bao giờ cũng trở thành đãng trí .Điều đó xảy ra cho các nhà khoa học: họ trở thành một điểm và toàn bộ tâm trí của họ trở thành hạn hẹp. Tất nhiên, tâm trí hạn hẹp có ích lợi của nó: nó trở thành xuyên thấu hơn, nó trở thành giống như chiếc kim sắc nhọn, nó xuyên đúng điểm - nhưng nó bỏ lỡ cuộc sống lớn bao la quanh bạn. Bạn không thể thấy được cái gì đó chỉ bằng mắt bạn sao? Bạn không thể quan sát cái gì đó mà không mang tâm trí bạn vào sao? Chim líu lo này, im lặng này... Cần gì tâm trí? Đó là vấn đề về quan sát chứ không tập trung. Nhưng đấy không chỉ là vấn đề của bạn, đấy là vấn đề của hàng triệu người, những người trở nên quan tâm tới thiền trên khắp thế giới. Tất cả họ đều sai lầm coi tập trung là thiền. Tập trung là cái gì đó của tâm trí. Nó được dạy trong trường phổ thông, cao đẳng, đại học. Nó có hữu dụng của nó - tôi không nói nó là vô dụng. Nó hội tụ vào đối thể nào đó. Trong khoa học nó là được cần. Bạn phải hội tụ tâm trí bạn vào đối thể đặc biệt một cách toàn bộ để cho bạn có thể theo dõi được sâu. Bạn phải loại trừ mọi thứ khác, bạn phải chia cắt nó ra khỏi mọi thứ khác. Bạn phải làm hẹp tâm thức bạn lại; bạn gần như phải làm ra một chấm điểm từ nó. Đó là cách thức khoa học khi có liên quan tới thế giới khách thể. Nhưng khi có liên quan tới thế giới chủ thể điều đó không ích gì, không ích chút nào. Ở đó bạn không hội tụ tâm trí bạn vào bất kì cái gì - vào ý tưởng về Thượng đế hay vào ánh sáng bên trong, ngọn lửa, tình yêu, từ bi - bạn không tập trung chút nào; bạn phải đơn giản nhận biết về mọi cái đang đó. Con người của tập trung có thể bị làm sao lãng dễ dàng; bất kì cái gì cũng có thể là sự sao lãng bởi vì người đó đang cố làm cái gì đó phi tự nhiên. Chỉ đứa trẻ khóc, và người đó sẽ bị sao lãng; tiếng ồn giao thông, và người đó sẽ bị sao lãng; máy bay bay qua, và người đó sẽ bị sao lãng; chó sủa và người đó sẽ bị sao lãng. Bất kì cái gì cũng có thể làm sao lãng người đó. Và tất nhiên, khi người đó bị sao lãng người đó sẽ cảm thấy khổ sở, thất vọng - người đó đã sa ngã lần nữa. Con người của thiền không thể bị sao lãng bởi lẽ đơn giản là người đó không tập trung ngay chỗ đầu tiên. Sự tồn tại không theo một đường, nó là đồng thời. Chẳng hạn, tôi đang nói ở đây, chim chóc líu lo, tiếng ồn giao thông có đó, tầu hoả chạy qua - tất cả những điều này đang xảy ra cùng nhau. Bạn phải đơn giản, im lặng, quan sát, chứng kiến tất cả những cái đang đó - không cần loại trừ bất kì cái gì bởi vì những thứ bị loại trừ sẽ cố làm sao lãng bạn. Nếu không cái gì bị loại trừ, nếu nhận biết của bạn là bao hàm tất cả, thế thì cái gì có thể làm sao lãng bạn được? Con chim này có thể làm sao lãng bạn được không? Thực ra, nó sẽ tôn cao im lặng của bạn. Không cái gì có thể sao lãng được bạn vì bạn không trong trạng thái căng thẳng. Concentration - tập trung là căng thẳng, do đó mới có từ "attention - chú ý". Nó bắt nguồn từ cùng gốc, "tension - căng thẳng". Nhận biết không phải là chú ý; nhận biết là thảnh thơi, nó là nghỉ ngơi. Cho nên nghỉ ngơi im lặng đi. Ý nghĩ sẽ trôi qua; không cần phải lo lắng - chúng có thể làm gì được? Ham muốn sẽ tới và đi. Quan sát chúng tới và đi. Đừng có đánh giá nào. Đừng nói, "Cái này tốt; cái này xấu." Đừng nói, "Aha! Đây là cái gì đó vĩ đại, tâm linh, kì lạ!" Cảm giác nào đó trong xương sống - nó có thể chỉ là con kiến bò lên và bạn bắt đầu cảm thấy kundalini của bạn dâng lên, hay chỉ tưởng tượng - bạn thấy ánh sáng nào đó bên trong, điều không khó gì mấy... Bạn có thể thấy ánh sáng, bạn có thể thấy mầu sắc, mầu sắc phiêu diêu. Bạn có thể kinh nghiệm những điều đẹp đẽ, nhưng nó tất cả chỉ là tưởng tượng, dù mầu sắc tới đâu, dù đẹp tới đâu. Bạn có thể làm chỉ một điều và đó là học nghệ thuật quan sát, quan sát không phán xét nào. Thế rồi một ngày nào đó bạn đơn giản thảnh thơi, và trong thảnh thơi toàn bộ đó có nhận biết thuần khiết. Mọi ý nghĩ biến mất, mọi ham muốn biến mất; tâm trí không được tìm thấy nữa. Khi tâm trí không được tìm thấy, đây là thiền. Trạng thái của vô trí là thiền. Cho nên bạn đã hiểu lầm tôi rồi. Khi tôi nói "Thiền", tôi ngụ ý "Quan sát". Tôi không nói "tập trung" - tôi chống lại tập trung. Và bởi vì tôi ủng hộ quan sát bạn có thể quan sát bất kì cái gì. Bạn có thể ngồi trong bãi chợ và quan sát mọi người và điều đó sẽ là thiền. Bạn có thể ngồi trên ga tầu hoả và bạn có thể quan sát đủ mọi loại tiếng ồn: tầu hoả tới và hành khách lên xuống và công nhân la lối và người bán hàng, và thế rồi tầu hoả đi mất và im lặng trùm lên khắp ga. Bạn đơn giản quan sát, bạn không làm gì cả. Và dần dần, dần dần bạn bắt đầu thảnh thơi, căng thẳng của bạn biến mất. Thế thì sáng suốt mở ra như cái nụ nở ra và trở thành hoa. Hương thơm ngào ngạt thoảng ra. Trong im lặng đó là chân lí, là phúc lạc, là phúc lành.

Thông minh của thân thể <3 Cơ thể bạn rất thông minh và có cơ chế tự động chữa lành cho bản thân. Nếu bạn không áp đặt tâm trí của mình lên mọi hoạt động cơ thể của mình, khi bạn trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn, nó sẽ xảy ra. Bạn chưa bao giờ tin cậy cơ thể mình, bạn biến nó thành một cỗ máy, và vì vậy bạn cũng chỉ nhận lại được gì mà một cỗ máy có khả năng đem đến cho bạn! _____________________ Thân thể là căn cứ của bạn, nó là nền tảng của bạn, nó là nơi bạn tiếp đất. Làm cho bạn đối kháng với thân thể là phá huỷ bạn, là là làm cho bạn khổ, là tạo ra địa ngục. Bạn là thân thể. Tất nhiên bạn còn là nhiều hơn thân thể, nhưng cái 'nhiều hơn" đó sẽ theo sau. Điều đầu tiên, bạn là thân thể. Thân thể là chân lí cơ sở của bạn, cho nên đừng bao giờ chống thân thể. Bất kì khi nào bạn chống thân thể, bạn đang chống Thượng đế. Bất kì khi nào bạn không tôn kính thân thể mình bạn đều bị mất tiếp xúc với thực tại, bởi vì thân thể bạn là nơi tiếp xúc của bạn, thân thể bạn là cây cầu của bạn. Thân thể bạn là ngôi đền của bạn. Nhìn vào thân thể như sáng tạo vĩ đại nhất của Thượng đế. Tôn kính thân thể, yêu thương, tôn trọng thân thể, biết ơn thân thể. Thân thể là tuyệt diệu, nó là bí ẩn vĩ đại nhất trong các bí ẩn. Không hoa nào, cây nào có thân thể đẹp như thân thể bạn; không mặt trăng, không mặt trời không vì sao nào có cơ cấu tiến hoá như bạn có. Vâng, nó rất gần gũi, cho nên rất dễ dàng quên mất nó. Nó rất hiển nhiên, cho nên dễ dàng bỏ qua nó. Nhưng đấy là hiện tượng đẹp đẽ nhất. Thân thể cũng có tâm thức riêng của nó. Bạn có thể đang ngủ say, nhưng thân thể cũng có ý thức nữa. Bạn biết nếu bạn đang ngủ và muỗi bắt đầu quấy nhiễu bạn, bạn vẫn còn ngủ và tay bạn xua muỗi. Và khi bạn ngủ, thân thể bạn cũng vẫn liên tục làm việc để bạn tiêu hoá, biến đổi thức ăn thành máu, loại bỏ đi những tế bào chết khỏi thân thể, đem ô xi mới, ô xi tươi vào trong thân thể – mà bạn vẫn đang ngủ say! Các nhà khoa học nói thân thể có hàng triệu, hàng triệu tế bào sống; mỗi tế bào có cuộc sống riêng của nó. Bạn đã đánh mất khả năng ngạc nhiên; nếu không thì bạn sẽ ngạc nhiên trước hết về thân thể mình, cách thức thân thể biến bánh mì thành máu. Chúng ta vẫn chưa có khả năng làm ra được một nhà máy biến bánh mì thành máu. Và không chỉ có thế, thân thể bạn phân loại ra cái nó cần và cái nó không cần; cái không cần tới thì bị tống ra, còn cái được cần tới thì là cần cho các chức năng khác nhau. Nền y học phương Tây hiện nay đã coi thân thể con người như một đơn vị tách rời – tách rời khỏi tự nhiên. Đó là một trong những lỗi lầm lớn nhất đã từng phạm phải. Con người là một phần của tự nhiên; sự mạnh khoẻ của con người không là gì ngoài việc thoải mái với tự nhiên. Y học phương Tây lấy quan điểm cơ giới về con người, cho nên bất kì chỗ nào máy móc có thể thành công, nó thành công. Nhưng con người không phải là cái máy; con người là một đơn vị hữu cơ, và con người không cần chỉ trị liệu cho phần bị ốm. Phần ốm chỉ là triệu chứng rằng toàn thể cơ thể đang trải qua khó khăn. Phần ốm chỉ đang biểu lộ ra nó bởi vì nó là chỗ yếu nhất. Ai đó có triệu chứng nào đó, đau nửa đầu hay đau đầu – bạn có thể điều trị nó, nhưng bạn không nhìn sâu vào bên trong, vào tại sao người này lại đau nửa đầu ngay chỗ đầu tiên. Có thể người đó bị quá nặng gánh, lo nghĩ, thất vọng. Có thể cô ấy đã co lại quá nhiều bên trong tới mức điều đó gây đau. Có thể anh ấy đang nghĩ quá nhiều và không làm thảnh thơi tâm trí mình chút nào. Cho nên bạn có thể điều trị triệu chứng, và bạn có thể buộc triệu chứng biến mất qua chất độc và thuốc. Nó sẽ xuất hiện ở đâu đó khác, bởi vì gốc rễ căn bản đã không được chạm tới chút nào. Triệu chứng không nên được điều trị, mà là con người. Và con người là hữu cơ, toàn bộ. Đôi khi chuyện xảy ra là bệnh có thể ở bàn chân và nguyên nhân gốc rễ có thể ở trong đầu. Đôi khi nguyên nhân gốc rễ có thể trong đầu, và bệnh có thể ở bàn chân. Bởi vì con người là một… tuyệt đối được nối liền! Không cái gì bị ngắt ra trong con người. Và không chỉ thân thể được nối trong chính nó, thân thể còn được nối với tâm trí, và thế rồi thân thể và tâm trí – tâm lí và cơ thể. Bạn trị phần ốm, bạn thành công… nhưng thế rồi ở đâu đó khác bệnh tật lại xuất hiện. Bạn đã ngăn cản bệnh tật không cho nó diễn đạt bản thân nó qua phần ốm; bạn đã làm cho nó mạnh hơn. Nhưng bạn không hiểu rằng con người là một toàn thể: hoặc người đó ốm hoặc người đó khoẻ, không có trạng thái ở giữa hai điều này. Người đó nên được coi như một cơ thể toàn thể. VÀ ĐIỀU RẤT NỀN TẢNG CẦN HIỂU, đó là thân thể bao giờ cũng sẵn sàng nghe theo bạn – bạn chưa bao giờ nói với nó, bạn chưa bao giờ làm bất kì trao đổi nào với nó. Bạn đã từng ở trong nó, bạn đã sử dụng nó, nhưng bạn chưa bao giờ cám ơn nó. Nó phục vụ bạn, và phục vụ bạn một cách thông minh nhất có thể được. Tự nhiên biết rằng nó còn thông minh hơn bạn, bởi vì tất cả những điều quan trọng trong thân thể đã không được để lại cho bạn, chúng đã được trao cho thân thể. Chẳng hạn, việc thở, hay tim đập, hay máu tuần hoàn, hay tiêu hoá thức ăn – chúng đã không được để lại cho bạn; bằng không thì bạn đã trong đống lộn xộn từ lâu trước đây rồi. Nếu việc thở được để lại cho bạn, bạn chắc chết rồi. Không có khả năng nào cho việc sống của bạn, bạn có thể quên mất vào bất kì khoảnh khắc nào. Đánh nhau với ai đó, bạn có thể quên mất việc thở. Ngủ trong đêm, bạn có thể quên mất việc đập của tim. Làm sao bạn nhớ được? Và bạn có biết hệ thống tiêu hoá của bạn đang làm bao nhiêu việc không? Bạn cứ nuốt mọi thứ và bạn cho rằng mình đang làm một việc lớn lao. Việc nuốt đó thì ai mà chả làm được. Không chỉ thế, thân thể cũng biết đến mức ưu tiên. Ưu tiên thứ nhất là bộ não của bạn – do đó, nếu không có đủ ô xi, thì trước hết thân thể sẽ trao ô xi cho não. Các bộ phận khác dẻo dai hơn và chúng có thể đợi thêm một chút, nhưng tế bào não thì không dẻo dai được đến thế. Nếu chúng không có ô xi trong sáu phút chúng sẽ chết, và một khi chúng đã chết, chúng không thể nào được làm sống lại. Một công trình cực kì thông minh là tỉnh táo về các chức năng khác nhau. Khi bạn bị thương, thế thì thân thể dừng cung cấp cho những bộ phận nào đó có thể tồn tại được, nhưng trước hết vết thương phải được chữa lành. Ngay lập tức các bạch cầu của thân thể sẽ xô tới vết thương để bao bọc nó để cho nó không bị mở. Và thế rồi bên trong, công trình này, công trình rất tinh tế này, tiếp tục. Y học biết rằng chúng ta vẫn còn chưa trí huệ được như thân thể. Các bác sĩ điều trị lỗi lạc nhất đã nói rằng chúng ta không thể chữa lành cho thân thể được; thân thể tự chữa cho nó – chúng ta chỉ có thể giúp thêm thôi. Nhiều nhất thuốc thang của chúng ta cũng có thể có ích nào đó, nhưng chữa chạy cơ bản vẫn tới từ chính thân thể. Điều đáng ngạc nhiên là cách thức việc đó được tiến hành. Nó là một công trình bao la thế. Tôi đã biết từ một người bạn làm khoa học, người đã làm việc về các chức năng của thân thể, rằng nếu chúng ta muốn làm tất cả những chức năng đó thì chúng ta sẽ cần gần như cả một nhà máy rộng một dặm vuông với nhiều máy móc phức tạp, máy tính. Thế nữa, chúng ta vẫn không chắc chắn rằng chúng ta thành công – thế mà tôn giáo của bạn lại kết án thân thể và trong hàng thế kỉ con người đã được dạy cho những điều phủ định cuộc sống. Thậm chí hành hạ thân thể bạn đã từng là kỉ luật tâm linh… Một loại giáo dục hoàn toàn mới hiện đang rất cần trên thế giới này nơi mà về nền tảng mọi người đều được giới thiệu vào trong cái im lặng của trái tim – nói cách khác vào thiền – nơi mọi người đều phải được chuẩn bị để từ bi với thân thể của riêng mình, bởi vì chừng nào bạn còn chưa từ bi với thân thể của riêng mình, bạn không thể nào từ bi được với bất kì thân thể khác nào. Nó là một tổ chức sống, và nó không làm hại gì bạn. Nó liên tục phục vụ bạn từ khi bạn được thụ thai và sẽ vẫn trong phục vụ bạn cho tới cái chết của bạn. Nó sẽ làm mọi điều bạn muốn làm, ngay cả điều không thể được, và nó sẽ không bất tuân lệnh bạn. Không thể nào quan niệm nổi việc tạo ra một cơ chế như vậy, biết vâng lời và trí huệ đến thế. Nếu bạn trở nên nhận biết về tất cả các chức năng của thân thể mình, bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn chưa bao giờ nghĩ thân thể mình đã làm những gì. Nó kì diệu thế, bí ẩn thế – nhưng bạn chưa bao giờ nhìn vào trong nó. Bạn chưa bao giờ bận tâm tới việc làm quen với thân thể riêng của mình và bạn giả vờ yêu người khác. Bạn không thể yêu được, bởi vì những người khác đó xuất hiện với bạn cũng như các thân thể. Thân thể là bí ẩn lớn lao nhất trong toàn thể sự tồn tại. Bí ẩn này cần được yêu mến – những bí ẩn của nó, vận hành của nó cần được dò hỏi thân mật. Không may là tôn giáo đã hoàn toàn chống lại thân thể. Nhưng nó nêu ra manh mối, một chỉ dẫn xác định rằng nếu con người học trí huệ của thân thể và bí ẩn của thân thể, thì người đó sẽ không bao giờ bận tâm tới các tu sĩ hay Thượng đế nữa. Người đó sẽ tìm ra những điều bí ẩn nhất bên trong bản thân mình, và bên trong bí ẩn của thân thể chính là điện thờ của tâm thức của bạn.

"Khi bỏ đi kiến thức, sự nhận biết sẽ nở hoa"

Sự thật không thể tìm thấy bên ngoài. Không người thầy nào hay kinh điển nào có thể mang sự thật đến cho bạn. Nó là điều hiện hữu trong bạn mà nếu muốn, bạn phải tự đi tìm. Hãy tự đi tìm với chính mình.

"Bạn là một người hoàn hảo. Với tất cả sự không hoàn hảo của mình thì bạn vẫn hoàn hảo. Nếu bạn không hoàn hảo thì bạn vẫn là người không hoàn hảo một cách hoàn hảo. Sự hoàn hảo luôn ở đó".

Hãy tôn trọng bản thân bạn, yêu thương bản thân bạn, bởi vì chưa từng có ai giống như bạn và sẽ không bao giờ có ai giống như bạn - OSHO

Đừng cố gắng hiểu cuộc sống. Hãy cứ sống. Đừng cố gắng hiểu tình yêu. Hãy cứ yêu. Rồi bạn sẽ biết và sự hiểu biết này sẽ đến từ chính trải nghiệm của bạn.

Mọi việc vốn dĩ tốt như nó là. Việc bỏ đi và trốn tránh hay bấu víu vào một việc gì đó sẽ không thay đổi được gì. Hãy ở yên chỗ của mình, nhưng bắt đầu quay về tìm kiếm từ trong mình.

Tình yêu là phép lạ duy nhất hiện hữu. Tình yêu là nấc thang từ địa ngục để lên thiên đàng. Học được tình yêu, bạn học được tất cả. Bỏ lỡ tình yêu, bạn đã bỏ lỡ cả cuộc đời mình.

Hãy nhớ 1 điều: ngoại trừ sự tĩnh lặng, mọi thứ khác đều là sự tưởng tượng của bạn, cho dù có đẹp đến mấy. Có thể nói chỉ có duy nhất sự tĩnh lặng của bạn là được tôi ủng hộ. Chỉ trong tĩnh lặng bạn mới đến gần được trung tâm của tồn tại đến vậy. Trong tĩnh lặng tuyệt đối, chính bạn trở thành trung tâm của tồn tại. Nhưng hãy nhớ tránh mọi sự tưởng tượng - tất cả sự tưởng tượng - thậm trí cả sự tưởng tượng đẹp đẽ, trông như thánh thần cũng vậy - OSHO (The Hidden Splendor, Talk #9, http://bit.ly/1JcpunI

Nếu sex trở thành trò vui, mọi trò điếm khác sẽ biến mất. Người ta xem sex là nghiêm túc quá bởi vì họ liên hệ tới tôn giáo rồi đạo đức. Hãy để sex trở thành niềm vui.

Hãy nhớ 1 điều: ngoại trừ sự tĩnh lặng, mọi thứ khác đều là sự tưởng tượng của bạn, cho dù có đẹp đến mấy. Có thể nói chỉ có duy nhất sự tĩnh lặng của bạn là được tôi ủng hộ. Chỉ trong tĩnh lặng bạn mới đến gần được trung tâm của tồn tại đến vậy. Trong tĩnh lặng tuyệt đối, chính bạn trở thành trung tâm của tồn tại. Nhưng hãy nhớ tránh mọi sự tưởng tượng - tất cả sự tưởng tượng - thậm trí cả sự tưởng tượng đẹp đẽ, trông như thánh thần cũng vậy - OSHO (The Hidden Splendor, Talk #9, http://bit.ly/1JcpunI

Hãy là một cá nhân độc lập! Đừng thuộc về đám đông. Dân tộc. Tôn giáo. Sắc tộc. Hãy thuộc về vũ trụ. Tại sao lại giới hạn mình trong một phạm trù nhỏ bé khi cái vô hạn bao la luôn hiện hữu?

Hãy ngừng ngay việc đáp ứng mong đợi của người khác, bởi vì đó là đó là cách duy nhất khiến bạn tự sát. Bạn không sinh ra để đáp ứng mong đợi của ai hay không ai trên đời là đáp ứng mong đợi của bạn. Đừng bao giờ trở thành nạn nhân của mong đợi từ người khác và cũng đừng biến ai khác thành nạn nhân của mong đợi của mình.

Học từ bất cứ ai, lắng nghe tất cả mọi người, và cuối cùng hiểu bản thể nội tâm của chính mình - Osho